Thơ: Hồ Tấn Phong

Sao hôm sao mai

Ngày anh đi đồi tím hoa sim

Hôn một đoá hoa ngỡ là môi em nở

Đường hành quân áo pha màu nắng lửa

Ăn trái sim vào mùa lại nhớ môi em.

Rừng cây lạ đêm nay anh chẳng ngủ

ánh trăng ngà xao xuyến giữa trời thanh

Ôi có phải ánh trăng xưa đó nhỉ

Đem tình anh về che nỗi đau anh !

Có ánh sao mai khi đêm còn hờn dỗi

Sao hôm đưa đường khi sắc nắng chiều phai

Em chung thuỷ như màu xanh đồng đội

Tình em làm sao hôm sao mai.

 *************************

Bài thơ ra trận

Đâu phải lần đầu ta cầm súng ra đi

Qua những lối mòn lặn lội

Rừng Trường Sơn đợi chờ ta mỗi tối

Bến Hải rì rầm

Và quân thù hấp hối bên kia

Những Dốc sỏi, Bái sơn vãi vung cái chết (*)

Đâu phải lần đầu trong tầm câu đại bác

Qua những hố bom lở loét

Những thuốc độc hoang tàn

Ta dội căm hờn xuống lũ sài lang!

Ôi những chiến công rực rỡ

Xây nên từ buổi đó

Từ cát bụi Phúc sa chúa cũng hả lòng

Bọn quỷ xồm lông chết dưới thánh thần

Sức mạnh người chiến sĩ nhân dân.

Ta đã lớn trong niềm tin của mẹ

Đường Chín nuôi ta bằng vết thương máu rỉ

Người xẻ thịt đón đưa

Những lối ta đi

Những sáng ta về

Ta đã lớn qua trăm trận đánh

Một tuổi đời cũng làm nên sức mạnh

Như Thánh Gióng xưa

Ngựa sắt lồng qua cửa Việt sóng xô

Roi sắt vút xuống Vinh quan, Mai xá

Lửa nổi Phố con, lửa trùm xóm Hạ

Vó sắt dồn quanh mộ sống Cồn tiên.

Và quân thù sợ hãi cuồng điên

Mắt cú vọ dõi chân ta từng bước

Đỉnh 333 hay đồi 61

Dưới suối Cù đinh

Trên núi Thu Bồn

Những bước chân ta bình thản sớm hôm

Những bước chân quân thù run rẩy

Đồi không tên như gối đầu ta đấy

Mỗi vết thương người là hỏa điểm hờn căm

Đâu phải lần đầu ta cầm súng hành quân

Mà chiến thắng gọi lòng ta náo nức!

Hỡi đồng chí bao mùa xuân day dứt

Chờ một xuân vui

Hỡi lòng đau thương nhớ bấy năm trời

Những bức thư tình vương mùi thuốc đạn

Những bờ tai chưa hề nghe pháo bắn

Mơ chiến công mà tưởng chuyện phi thường

Có nghe súng gươm dậy khắp chiến trường

Nghe chân dồn hối hả Trường Sơn

Những lối bên anh

Người đi trẩy hội

Ngầm trong lũng núi

Cuộn dưới khe sâu

Những mắt ngời thức sáng canh thâu

Không đợi ánh bình minh thức dậy.

Và có nghe trong năm ngàn tiếng ấy

Vang vang giọng nói Bác Hồ

Bác đứng kia chói lọi ngọn cờ

Trên đỉnh Trường Sơn

Chỉ đường dẫn lối

Bác gọi tự muôn phương gió tới

Cùng bão Việt Nam xoáy giữa đất này

Ôi miền Nam sấm sét xuân nay

Xuân chiến thắng đập tan loài xâm lược

Nghe dục dã chí trai lời đất nước

Chen bước chân đi trong vạn bước chân người

Hỡi lòng vui náo nức của ta ơi

Tiến lên trận cuối cùng chiến thắng.

                                        Quãng Trị,1969

*Tên nghững cứ điểm pháo binh của địch

 

*******************************

 

Ôi Thu Bồn!*

Tôi viết bài thơ giữa đất này

Trong ánh trăng ngần xao xuyến lạ

Rừng Trường Sơn mơ màng thiếp ngủ

Gió mệt rồi, tắt nghỉ trong cây

Tôi nghe tiếng của trời đêm huyền diệu

Tiếng mầm cây cựa quẫy đâm chồi,

Tiếng sương đọng trên đài hoa run rẩy

Tiếng rì rầm Bến Hải trôi  xuôi

Những mạch đất cày lên đạn giặc

Trăng ngọt ngào xoa dịu vết thương

Hố bom sâu một màu đỏ gắt

Hai bốn năm trời máu đỏ quê hương

Tôi nghe tiếng của vùng xa Cam Lộ

Mái tôn trắng mờ như những bóng ma

Những rào gai nhốt ngàn dân ta đó

Ôi tiếng đau nào của mẹ cha ta?

Và pháo rít dọc ngang đêm tĩnh mịch

Và ánh trăng ngà vỡ vụn với đài hoa

Dốc sỏi, Bái Sơn, Quán Ngang, Cửa việt**

Bọn hung thần từ bóng tối xông ra

Đo cái chết theo tầm câu đại bác

Đếm đô la theo máu chảy, đầu rơi

Phút dẫy dụa của loài lang độc ác

Đất yêu thương còn nhuộm máu bao người.

Còn chặn họng tiếng em thơ ca hát

Ôi quê hương rên xiết bấy năm ròng

Con hiểu giá khổ đau nên cầm súng dậy

Chỉ một đường: quyét sạch lũ xâm lăng.

Rừng Trường sơn dẫu xa em, xa mẹ

Dẫu tấm chăn đơn không đủ ấm lòng

Đường vô Huế đang gần thêm mẹ ạ

Những đồn thù vụn nát mẹ nghe không.

Đây đồng đội sát bên con lặng lẽ

Những bạn xa nhà cũng nhớ lắm mẹ ơi

Hồn dân tộc đang gọi kêu chí trẻ

Dẫu nhớ thương ai lỗi hẹn quay lùi.

Chúng con đi từ Đông Hà, Cửa việt

Từ Cồn tiên, Dốc miếu, Thu Bồn

Bao máu đổ, bao người ngã xuống

Cho ngày mai xanh thắm giang sơn.

Rừng Trường Sơn đêm nay tạm nghỉ

Sao bỗng bàng hoàng mỗi ánh trăng lên

Bỗng nhức nhói nghe rít gầm đạn Mỹ

Bỗng xót lòng nghe tiếng mẹ trong đêm.

Con sẽ về trong niềm tin tất thắng

Mẹ yêu ơi con mẹ sẽ về

Bàn chân con đạp lên ngàn họng súng

Trong muôn vàn lớp lớp bước chân đi

Tôi viết bài thơ giữa đất này

Có sương đọng,trăng ngà, suối chảy

Có tiếng mẹ của bao ngày xa ấy

Mỗi tiếng, mỗi lời chắp cánh thơ bay.

*Một cao điểm trên chiến trường đường 9

** Những căn cứ pháo binh của địch trong chiến tranh

 *************************************

Đây Phúc Sa!

Kính tặng K3,E27 anh hùng*

Để viết nên những vần thơ ca ngợi

Hãy đến cùng tôi câu ví dặm quê hương

Hãy kề sát bên tôi những gương mặt dạn dày lửa khói

Dáng hùng anh sao rất đỗi bình thường

Hãy về đây hỡi những dòng máu tươi đã mất

Những anh Định, anh Tân, anh Luận, anh Hiềng

Máu xô viết ba mươi tám năm vẫn chảy

Thấm đỏ đất này ,ôi máu thiêng!

Cho tôi nge tiếng xé ruột của bao người yêu dấu

Máu Kỳ Thư, Hương Phúc chảy chan hòa

Lời Đảng dặn hãy can trường chiến đấu

Lửa căm hờn rực cháy lúc chia xa

Có thể nào quên những nỗi đau nhường ấy

Một chiếc nón Ba Giang bom dội trăm lần

Một luống khoai Mục Bài đạn thù cày nát

Một tiếng gà Kỳ Châu trăn trở gáy sang canh

Có thể nào quên những ngày đói khổ

Mái tóc già đẫm nước tiễn đưa ta

Xin hãy nghe chiến trường xa súng nổ

Vinh quang Người này đây Phúc Sa!

Dáng một trận sáu trăm thù tan xác

Bốn ngày đêm lửa cháy, bom rơi

Mộng xâm lăng bay tan thành bụi cát

Giữa lòng dân ta chạm trổ tên Người

Ta chạm trổ niềm tin sắt đá

Bao hiểm nguy cản nổi bước ta đâu

Máu địch chảy tanh hôi đồng Mai Xá

Đây hiên ngang Xô viết đi đầu!

Giữa hai trận B52 những chiếc thuyền nan vượt dòng Bến Hải

Lưỡi lê trần chọc thẳng tới Cồn Tiên

Bọn quỹ dữ giật mình, kinh hãi

Nghe tiếng K3 vang dội trận tiền

Đánh Quãng xá ta làm nên sấm sét

Xác xâm lăng thối rữa đất Xuân Hòa

Hãy nghe suối Lăng Cô xuôi chảy

Bao năm trời không ngớt ngợi ca

Hãy nghe tiếng miền tây vời vợi

Núi rừng ơi ta đến cùng người

Cây đó chào ta ra nhành lá mới

Những bước chân đi lay động núi đồi

Ơi những bàn chân đạp lên cái chết

Những bàn chân quen lội ruộng đất bùn

Đất Quãng Trị những núi đồi cháy khét

Những bước chân này trụ vững, kiên gan!

Để viết nên những dòng thơ ca ngợi

                   Hãy đến cùng tôi câu ví  dặm quê hương

Hãy kề sát bên tôi những gương mặt dạn dày lửa khói

Dáng hùng anh sao rất đỗi bình thường

Tôi nghe tiếng quê hương hôm nào căn dặn:

Các con đi hãy làm nên chiến thắng

Quê hương ơi xin giữ trọn niềm tin

Những đứa con người vẫn vững bước đi lên.

           *Phúc Sa: Địa danh ở Quãng Trị đã diễn ra trận đánh lịch sử của K3

                       K3,E27: tiểu đoàn 3, trung đoàn 27 anh hùng

***********************************

 

Ru cháu

        Đời còn giặc dã cháu ơi,

    Chú còn gánh nặng nợ đời ra đi.

                            N­ước non đau nỗi phân ly,

Súng g­ươm là bạn nam nhi th­ường tình.

                          Chú đi giữ lấy ngày xanh,

Giữ yên giấc cháu trong lành sớm hôm.

                          Mai sau cháu sẽ lớn khôn,

Mai sau đời sẽ đẹp hơn bây giờ.

                          Cháu cười vui với ấm no,

Hai tay ôm trọn tự do muôn đời.

      Chiến tr­ờng ngụt lửa bom rơi,

 Mơ màng chú hát đôi lời cháu nghe.

*********************************

Những ngày xa cách

Ai về hậu phương

Ai ra tiền tuyến

Ai đến Trường Sơn giữa rừng gió chuyển

Nghe chuyện tâm tình những lứa đôi xa

Những tình yêu không hổ nhục bao giờ

Những con cháu Nguyễn Du đang viết tiếp trang Kiều thời đại

Đang quét sạch những Sở Khanh, Tú Bà, Khuyển Ưng, nha lại

                                                                              của cuộc đời.

Cho Kim Trọng, Thúy Kiều hạnh phúc sóng đôi.

Những ngày xa cách

Hố bom sâu khoét vào lòng đất nước

Ta xây ụ súng căm hờn trên hai bờ vực thương đau

Ôi miền Nam nhức nhối những đêm thâu

Hoa vẫn nở trong màu đen hóa học

Ôi miền Bắc hơn ngàn ngày tang tóc

Hạnh phúc vui vẫn cảnh giác đất trời

Ôi quê hương vừa ngớt máu xương rơi

Cô y tá thành Sen vẫn tay băng tay súng

Tổ quốc còn lửa bỏng

Còn sự cách xa

Buổi em tiễn anh vào mặt trận Phúc sa

Cái chết cuồng điên trên ngã ba Đồng Lộc

Khi anh Võ Xuân Tân đâm lê, phanh thây giặc

Thản nhiên chị Tám canh đường

Ở hai đầu nhớ thương

Thương nhớ chẳng bao giờ ứa lệ

Ta chia nhau mặt từng tên cướp Mỹ

Từng thửa ruộng em chăm nhân sức sống trăm lần

Từng viên đạn đời ta nóng bỏng căm hờn

Từng bước đường trên nẻo về đòan tụ.

Có phải không em mỗi mùa hoa phượng nở

Tiếng ve sôi đưa kỉ niệm đi về

Nhớ thảm lúa vàng óng ả chiều quê

Nhớ tiếng trống trường cuối năm vang vọng

Từ thuở lòng ta mở thành trận đánh

Đạn quân thù cày nát tuổi thơ ngây

Em lớn rồi không đợi đến ngày mai

Tay khâu áo cho người ra tuyến lửa

Tay cầm súng bắn vào loài ma rợ

Hai trăm máy bay rơi, chiếc nào là chiến công em?

Ơi cô gái Rú nài mắt sáng canh đêm

Kéo súng ngang trời cao đánh Mỹ!

Đã một năm không nghỉ

Anh mang tình em hành quân

Tiếng thủ thỉ hôm nào thành tiếng sét xung phong

Câu ví đò đưa thành lời thề xuất trận

Một khẩu súng trường nhân đôi sức mạnh

Có chiến công nào không dấu tay em

Từ cát bụi Phúc sa máu giặc bầm đen

Từ Dốc miếu, Cồn tiên, những bóng ma run rẩy

Từ đỉnh Thu Bồn nghìn năm sau chưa quên ngày ấy

Từ đồi Không Tên khói lửa chưa tan

Từ nơi đâu ta đánh bạt bạo tàn

Ôi sức mạnh tình yêu thắng trăm lần cái chết

Dẫu chúng đến bằng bom ri, rốc két

Dẫu chúng bay bằng đôi cánh siêu âm

Có sức mạnh nào bằng sức nổ con tim!

Dưới đỉnh 333 anh đọc lại trang Kiều

Và thấu hiểu vì sao ngày xưa em khóc

Anh không phải là chàng Kim thuở trước

Treo ấn tìm hoa

Ta tìm nhau trên hai ngả cách xa

Đem hạnh phúc mình bện vào Tổ quốc

Ngày đoàn viên sẽ là ngày sau chót

Của trận đáu cuối cùng chiến thắng xâm lăng.

Hỡi núi Nầm, Ngàn phố, đèo Ngang

Hỡi cửa Nhượng buồn về náo nức

Hỡi tình yêu không bao giờ hổ nhục

Những câu hò thao thức nhớ người xa

Hãy tin ở mặt trời, cỏ cây, sông nước

Ở sự sống không thể nào chết được.

Tin ở ngọn lửa tim mình

Hừng hực bình minh

Sẽ thiêu sạch những ngày xa cách.

1969

Các tin khác